Nếu tôi làm hung-ác, thì khốn cho tôi thay! Còn nếu tôi ăn‑ở công-bình, tôi cũng chẳng dám ngước đầu lên, Vì đã bị đầy-dẫy sỉ-nhục, và thấy sự khổ-nạn tôi.
Ví bằng tôi ngước đầu lên, hẳn quả Chúa sẽ săn tôi như sư-tử, và tỏ ra nơi tôi quyền diệu-kỳ của Ngài.
Chúa đặt chứng mới đối nghịch tôi, Và gia-thêm sự giận cùng tôi: Đau-đớn liên-tiếp, và thì khốn-khó theo tôi.
Nhân sao Chúa đem tôi ra khỏi lòng mẹ tôi? Phải chi đã tắt hơi, thì chẳng con mắt nào thấy tôi!
Bằng vậy, tôi sẽ như đã không hề có; Vì mới lọt lòng mẹ, bèn bị đem đến mồ-mả!
Các ngày tôi há chẳng phải ít-ỏi sao? Vậy, Chúa ôi, khá ngưng dứt đi, Hãy dời khỏi tôi đi, để tôi được an-ủi một chút,
Trước khi tôi đi đến xứ tối-tăm và bóng sự chết, không hề trở lại;
Tức đất tối đen như mực, Là miền có bóng sự chết, chỉ có sự hỗn-độn tại đó, Và ánh-sáng không khác hơn tối-tăm