Vậy, vua và Ha-man đến dự tiệc rượu với hoàng-hậu Ê‑xơ-tê.
Ngày thứ hai, trong khi dự tiệc rượu, vua cũng nói với bà Ê‑xơ-tê rằng: Hỡi hoàng-hậu Ê‑xơ-tê, ngươi muốn xin sự gì? tất sẽ ban cho ngươi; muốn cầu gì? dầu cho đến phân nửa nước, tất cũng ban cho.
Hoàng-hậu Ê‑xơ-tê thưa lại rằng: Ôi vua! nếu tôi được ơn trước mặt vua, và nếu vua vừa ý, xin vua hãy nhậm lời cầu-khẩn tôi mà ban mạng-sống cho tôi, và theo sự nài-xin tôi mà ban cho tôi dân-tộc tôi.
Vì tôi và dân-tộc tôi đã bị bán để hủy-diệt, giết chết, và làm cho hư-mất đi. Vả, nếu chúng tôi bị bán để làm nô-lệ, tất tôi đã nín-lặng, mặc dầu kẻ thù-nghịch chẳng bồi-thường sự thiệt-hại cho vua lại được.
Vua A‑suê-ru nói với hoàng-hậu Ê‑xơ-tê rằng: Kẻ dám toan lòng làm như vậy là ai, và nó ở đâu?
Bà Ê‑xơ-tê thưa: Kẻ cừu-thù, ấy là Ha-man độc-ác kia. Ha-man bèn lấy làm khiếp-vía trước mặt vua và hoàng-hậu.
Vua nổi thạnh-nộ, đứng dậy khỏi bữa tiệc, đi ra nơi ngự-viện. Còn Ha-man vì thấy rõ vua nhứt-định giáng họa cho mình, bèn ở lại nài-khẩn hoàng-hậu Ê‑xơ-tê cứu sanh-mạng mình.
Khi vua ở ngoài ngự-viện trở vào nhà tiệc, thì Ha-man đã phục xuống trên ghế dài nơi bà Ê‑xơ-tê đương ngồi. Vua bèn nói: Trong cung tại trước mặt ta, nó còn dám lăng-nhục hoàng-hậu sao? Lời vừa ra khỏi miệng vua, người ta liền che mặt Ha-man lại.
Hạt-bô-na, một hoạn-quan chầu-chực vua, rằng: Kìa, cây mộc-hình, cao năm mươi thước, mà Ha-man đã sắm dựng tại trong nhà mình cho Mạc-đô-chê, là người đã nói trung-tín để cứu vua. Vua rằng: Hãy treo nó lên đó!
Người ta bèn treo Ha-man nơi mộc-hình mà hắn đã dựng lên cho Mạc-đô-chê. Rồi cơn giận vua bèn nguôi đi.