Vua Đa-vít đã già, tuổi cao; và mặc dầu người ta đắp áo cho người, cũng không thể ấm được.
Các tôi-tớ người nói với người rằng: Xin tìm cho vua-chúa tôi một gái trẻ đồng-trinh, để hầu-hạ vua và săn-sóc vua. Nàng sẽ nằm trong lòng vua, thì vua-chúa tôi có thể ấm được.
Vậy người ta tìm trong khắp địa-phận Y‑sơ-ra-ên một người gái trẻ đẹp, và gặp được A‑bi-sác, người Su-nem, dẫn nàng đến cùng vua.
Người gái trẻ nầy rất là lịch-sự. Nàng săn-sóc và hầu-hạ vua; nhưng vua không thân-cận nàng.
Vả, A‑đô-ni-gia, con trai Ha-ghít, tự-tôn mà rằng: Ta sẽ làm vua. Người sắm xe và quân-kị, cùng năm mươi người chạy trước mặt mình.
Cha người chẳng hề phiền lòng người mà hỏi rằng: Cớ sao mầy làm như vậy? ---_Vả lại, A‑đô-ni-gia rất đẹp, sanh ra kế sau Áp-sa-lôm.
Người bàn-tính với Giô-áp, con trai của Xê-ru-gia và với thầy tế-lễ A‑bia-tha; hai người theo phe A‑đô-ni-gia và giúp-đỡ người.
Nhưng thầy tế-lễ Xa-đốc và Bê-na-gia, con trai Giê-hô-gia-đa, Na-than, thầy tiên-tri, Si-mê‑i, Rê‑i, và các dõng-sĩ của Đa-vít không theo phe A‑đô-ni-gia.
A‑đô-ni-gia dâng những chiên, bò, và bò con mập bên hòn đá Xô-hê-lết, ở cạnh giếng Ên-Rô-ghên; rồi mời anh em mình, là các con trai của vua, và hết thảy những người Giu-đa phục-sự vua.
Nhưng người chẳng mời Na-than, là đấng tiên-tri, Bê-na-gia, các dõng-sĩ, cùng Sa-lô-môn, em mình.
Bấy giờ, Na-than nói với Bát-Sê-ba, mẹ của Sa-lô-môn, mà rằng: Bà há chẳng hay rằng A‑đô-ni-gia, con trai Ha-ghít, đã làm vua, mà Đa-vít, chúa ta, chẳng hay biết sao?
Thế thì, bây giờ, hãy nghe; tôi sẽ cho bà một kế để bà cứu mạng-sống mình và mạng-sống của Sa-lô-môn.
Hãy đi ra mắt vua Đa-vít, và tâu rằng: Ôi vua, chúa tôi! Chúa há chẳng có thề cùng con đòi của chúa rằng: Con trai ngươi là Sa-lô-môn ắt sẽ trị-vì kế ta, và nó sẽ ngồi trên ngôi ta, hay sao? Vậy, cớ sao A‑đô-ni-gia trị-vì?
Trong lúc bà tâu với vua như vậy, thì chính tôi cũng sẽ đi vào sau, làm cho quả-quyết các lời của bà.
Vậy, Bát-Sê-ba đi đến cùng vua, tại trong phòng. Vua đã già lắm có A‑bi-sác, người Su-nem, hầu-hạ người.
Bát-Sê-ba cúi mình xuống và lạy trước mặt vua. Vua hỏi rằng: Ngươi muốn chi?
Bà tâu rằng: Chúa tôi ôi! chúa đã nhân danh Giê-hô-va Đức Chúa Trời chúa thề cùng con đòi của chúa rằng: Sa-lô-môn con trai ngươi sẽ trị-vì kế ta, và nó sẽ ngồi trên ngôi ta.
Ôi vua-chúa tôi! Nhưng bây giờ, A‑đô-ni-gia làm vua, mà chúa chẳng biết chi đến.
Người lại có giết bò đực, bò tơ mập, và chiên rất nhiều, cũng có mời hết thảy các vương-tử với A‑bia-tha, thầy tế-lễ, và Giô-áp, quan tổng-binh; nhưng người không mời Sa-lô-môn, kẻ tôi-tớ vua.
Ôi vua-chúa tôi! Cả Y‑sơ-ra-ên đều xây mắt về vua, đợi vua cho họ biết ai là người kế vua phải ngồi trên ngai của vua, là chúa tôi.
Chẳng vậy, khi vua-chúa tôi an-giấc với các tổ-phụ, thì tôi và con trai tôi là Sa-lô-môn sẽ bị xử như kẻ có tội.
Bà đương còn tâu với vua, thì tiên-tri Na-than đến.
Người ta đến thưa cùng vua rằng: Nầy có tiên-tri Na-than. Na-than ra mắt vua, sấp mình xuống trước mặt người mà lạy,
và nói rằng: Ôi vua-chúa tôi! Có phải vua đã phán rằng: A‑đô-ni-gia sẽ trị-vì kế ta và ngồi trên ngai ta, chăng?
Thật vậy, ngày nay, người đã đi xuống giết bò, bò tơ mập, và chiên rất nhiều, cùng mời hết thảy các vương-tử, quan tướng, và thầy tế-lễ A‑bia-tha; kìa, họ ăn uống tại trước mặt người, và la lên rằng: A‑đô-ni-gia vạn tuế!
Còn tôi là kẻ tôi-tớ vua, thầy tế-lễ Xa-đốc, Bê-na-gia, con trai Giê-hô-gia-đa, và Sa-lô-môn, tôi-tớ vua, thì người chẳng có mời.
Việc nầy há phải bởi vua-chúa tôi mà ra? Và lại vua không cho các tôi-tớ vua biết ai là người kế vua, phải ngồi trên ngai của vua-chúa tôi.
Vua Đa-vít đáp rằng: Hãy gọi Bát-Sê-ba cho ta. Bà vào và đứng trước mặt vua.
Đa-vít bèn thề mà rằng: Nguyện Đức Giê-hô-va hằng sống, là Đấng đã giải-cứu mạng-sống ta khỏi các hoạn-nạn!
Ta nhân danh Giê-hô-va Đức Chúa Trời của Y‑sơ-ra-ên mà thề cùng ngươi rằng: Quả hẳn Sa-lô-môn, con trai ngươi, sẽ trị-vì kế ta, nó sẽ ngồi trên ngai thế cho ta; thì ngày nay ta sẽ làm hoàn-thành điều đó.
Bát-Sê-ba cúi mặt xuống đất và lạy trước mặt vua, mà tâu rằng: Nguyện vua Đa-vít, chúa tôi, vạn tuế!
Đoạn, vua Đa-vít nói: Hãy gọi cho ta thầy tế-lễ Xa-đốc, tiên-tri Na-than, và Bê-na-gia, con trai của Giê-hô-gia-đa. Mấy người ấy bèn ra mắt vua.
Rồi vua nói với họ rằng: Hãy đem các đầy-tớ của chủ các ngươi theo, đỡ Sa-lô-môn, con trai ta, lên cỡi con la của ta, rồi đưa nó đến Ghi-hôn.
Ở đó, thầy tế-lễ Xa-đốc và tiên-tri Na-than phải xức dầu cho người làm vua Y‑sơ-ra-ên. Đoạn, các ngươi hãy thổi kèn lên mà hô rằng:
Vua Sa-lô-môn vạn tuế! Các ngươi sẽ theo sau người trở lên, người sẽ đến ngồi trên ngai ta, và trị-vì thế cho ta. Ấy là người mà ta đã lập làm vua của Y‑sơ-ra-ên và Giu-đa.
Bê-na-gia, con trai Giê-hô-gia-đa tâu cùng vua rằng: A‑men! Giê-hô-va Đức Chúa Trời của vua-chúa tôi, cũng phán định như vậy.
Đức Giê-hô-va đã ở cùng vua-chúa tôi thể nào, nguyện Ngài cũng ở cùng Sa-lô-môn thể ấy, và khiến ngôi người còn cao-trọng hơn ngôi của vua Đa-vít, là chúa tôi!
Đoạn, thầy tế-lễ Xa-đốc, tiên-tri Na-than, Bê-na-gia, con trai Giê-hô-gia-đa, những người Kê-rê-thít và Phê-lê-thít, đều đi xuống, đỡ Sa-lô-môn lên cỡi con la của vua Đa-vít, rồi đưa người đến Ghi-hôn.
Thầy tế-lễ Xa-đốc lấy cái sừng dầu trong Đền-tạm, và xức cho Sa-lô-môn. Người ta thổi kèn, cả dân-sự đều hô lên rằng: Vua Sa-lô-môn vạn tuế!
Chúng đều theo người đi lên, thổi sáo, và vui-mừng khôn xiết, đến nỗi đất rúng-động bởi tiếng la của họ.
A‑đô-ni-gia và hết thảy kẻ dự tiệc với mình đều nghe tiếng nầy khi vừa ăn xong. Lúc Giô-áp nghe tiếng kèn, thì nói: Sao trong thành có tiếng xôn-xao ấy?
Người hãy còn nói, kìa Giô-na-than, con trai thầy tế-lễ A‑bia-tha, chợt đến. A‑đô-ni-gia nói với người rằng: Hãy vào, vì ngươi là một tay dõng-sĩ, chắc ngươi đem những tin lành.
Nhưng Giô-na-than đáp với A‑đô-ni-gia rằng: Thật trái hẳn. Vua Đa-vít, chúa chúng ta, đã lập Sa-lô-môn làm vua.
Vua có sai thầy tế-lễ Xa-đốc, tiên-tri Na-than, Bê-na-gia, con trai Giê-hô-gia-đa, người Kê-rê-thít cùng người Phê-lê-thít đi theo người, và họ đã đỡ người lên cỡi con la của vua.
Đoạn, tại Ghi-hôn, thầy tế-lễ Xa-đốc và tiên-tri Na-than đã xức dầu cho người làm vua; họ đã từ đó trở lên cách reo mừng, và cả thành đều vang động. Đó là tiếng xôn-xao mà các ông đã nghe.
Lại, Sa-lô-môn đã ngồi trên ngôi nước;
các tôi-tớ của vua đến chúc phước cho vua Đa-vít, chúa chúng ta, mà tâu rằng: Nguyện Đức Chúa Trời của vua làm cho danh Sa-lô-môn tôn-vinh hơn danh của vua, và khiến cho ngôi người cao-trọng hơn ngôi của vua! Rồi vua cúi lạy nơi giường mình;
và có nói như vầy: Đáng khen-ngợi thay Giê-hô-va Đức Chúa Trời của Y‑sơ-ra-ên, vì ngày nay Ngài có ban một người để ngồi trên ngôi của tôi mà mắt tôi xem thấy.
Bấy giờ, hết thảy các người dự tiệc với A‑đô-ni-gia đều bắt sợ-hãi, đứng dậy, ai đi đường nấy.
A‑đô-ni-gia cũng sợ Sa-lô-môn, đứng dậy, chạy nắm các sừng bàn-thờ.
Có người đến thuật cho Sa-lô-môn hay điều đó, rằng: Nầy, A‑đô-ni-gia sợ vua Sa-lô-môn; kìa người đã nắm các sừng bàn-thờ, mà nói rằng: Hôm nay, vua Sa-lô-môn hãy thề với tôi rằng vua sẽ không giết đầy-tớ người bằng gươm.
Sa-lô-môn đáp rằng: Nếu người ăn ở ra người tử-tế, thì chẳng một sợi tóc nào của người sẽ rụng xuống đất; bằng có thấy sự ác nơi người, ắt người sẽ chết.
Vua Sa-lô-môn sai kẻ đem người xuống khỏi bàn-thờ. A‑đô-ni-gia đến sấp mình xuống trước mặt Sa-lô-môn; Sa-lô-môn bèn nói với người rằng: Hãy trở về nhà ngươi.