Đa-vít lại nhóm-hiệp hết thảy những người kén-chọn của Y‑sơ-ra-ên, số chừng ba vạn người.
Đoạn, người chỗi dậy, có cả dân-sự đồng theo, đi từ Ba-lê ở xứ Giu-đa đặng thỉnh hòm của Đức Chúa Trời lên; trước hòm ấy dân cầu-khẩn danh Chúa, tức là chính danh Đức Giê-hô-va vạn-quân, vẫn ngự ở giữa chê-ru-bim tại trên hòm ấy.
Chúng để hòm của Đức Chúa Trời trên một cái xe mới, rồi đem đi khỏi nhà A‑bi-na-đáp, ở tại trên gò-nổng; U‑xa và A‑hi-giô, con trai A‑bi-na-đáp, dẫn cái xe mới đó.
Vậy, chúng dời hòm khỏi nhà A‑bi-na-đáp ở tại trên gò-nổng: U‑xa đi gần bên hòm của Đức Chúa Trời, còn A‑hi-giô đi trước hòm.
Đa-vít và cả nhà Y‑sơ-ra-ên đều múa hát trước mặt Đức Giê-hô-va với đủ thứ nhạc-khí bằng gỗ bá-hương, đàn cầm, đàn sắt, trống, bạt, và mã-la.
Khi đến sân đạp lúa của Na-côn, U‑xa giơ tay lên nắm hòm của Đức Chúa Trời, bởi vì những con bò vấp ngã.
Cơn thạnh-nộ của Đức Giê-hô-va bèn nổi phừng cùng U‑xa; Đức Chúa Trời hành-hại người vì cớ lầm-lỗi người, và người chết tại đó, gần bên hòm của Đức Chúa Trời.
Đa-vít lấy làm buồn-thảm, vì Đức-Giê-hô-va đã hành-hại U‑xa, và người ta gọi chỗ ấy là Hành-hại U‑xa cho đến ngày nay.
Trong ngày đó, Đa-vít sợ Đức Giê-hô-va và nói rằng: Hòm của Đức Giê-hô-va sẽ thế nào vào nhà ta được?
Vậy Đa-vít không muốn để hòm của Đức Giê-hô-va đến nhà mình tại trong thành Đa-vít; bèn biểu dẫn vào trong nhà Ô‑bết-Ê-đôm, là người Gát.
Như vậy, hòm của Đức Giê-hô-va ở ba tháng trong nhà Ô‑bết-Ê-đôm, người Gát; Đức Giê-hô-va ban phước cho Ô‑bết-Ê-đôm và cả nhà người.
Người ta đến nói cùng vua Đa-vít rằng: Đức Giê-hô-va đã ban phước cho nhà Ô‑bết Ê‑đôm và mọi vật thuộc về người, vì cớ hòm của Đức Chúa Trời. Đa-vít bèn đi thỉnh hòm của Đức Chúa Trời ở nhà Ô‑bết-Ê-đôm đến trong thành Đa-vít cách rất vui-mừng.
Khi những người khiêng hòm của Đức Chúa Trời đã đi sáu bước, thì Đa-vít tế một con bò đực và một con thú mập béo.
Đa-vít mặc áo ê‑phót vải gai, nhảy múa hết sức tại trước mặt Đức Giê-hô-va.
Ấy Đa-vít và cả nhà Y‑sơ-ra-ên lấy tiếng vui-mừng và tiếng kèn thổi mà thỉnh hòm của Đức Giê-hô-va lên là như vậy.
Nhưng khi hòm của Đức Giê-hô-va vào thành Đa-vít, thì Mi-canh, con gái của Sau-lơ, dòm ngang qua cửa sổ, thấy Đa-vít múa nhảy trước mặt Đức Giê-hô-va, thì trong lòng khinh-bỉ người.
Vậy, chúng đem hòm của Đức Giê-hô-va vào, đặt tại chỗ, giữa trại Đa-vít đã dựng cho hòm đó; rồi Đa-vít dâng của-lễ thiêu và của-lễ thù-ân tại trước mặt Đức Giê-hô-va.
Khi Đa-vít đã dâng của-lễ thiêu và các của-lễ thù-ân, thì người nhân danh Đức Giê-hô-va vạn-quân mà chúc phước cho dân-sự;
người phát cho hết thảy dân-chúng Y‑sơ-ra-ên, bất-luận nam hay nữ, mỗi người một ổ bánh, một miếng thịt, và một bánh nho. Đoạn, hết thảy ai về nhà nấy.
Đa-vít cũng trở về đặng chúc phước cho nhà mình; nhưng Mi-canh, con gái của Sau-lơ, đến đón người, mà nói rằng: Hôm nay vua Y‑sơ-ra-ên được vinh-hiển thay, mà ở trần trước mặt các con đòi của tôi-tớ vua, làm như một kẻ không ra gì vậy!
Đa-vít đáp với Mi-canh rằng: Ấy tại trước mặt Đức Giê-hô-va, là Đấng đã chọn lấy ta làm hơn cha nàng và cả nhà người, lập ta làm vua-chúa Y‑sơ-ra-ên, là dân của Đức Giê-hô-va; phải, trước mặt Đức Giê-hô-va, ta có hát múa.
Ta sẽ hạ mình xuống nhiều hơn nữa, tự xem mình là hèn-mạt; dầu vậy, những con đòi nàng nói đó lại sẽ tôn-kính ta.
Vì vậy, Mi-canh, con gái Sau-lơ, không sanh con cho đến ngày nàng thác.