Cơn thạnh-nộ của Đức Giê-hô-va lại nổi phừng cùng dân Y‑sơ-ra-ên. Ngài giục lòng Đa-vít nghịch cùng chúng, mà rằng: Hãy đi tu-bộ dân Y‑sơ-ra-ên và Giu-đa.
Vua bèn nói với Giô-áp, là quan tổng-binh ở gần người, mà rằng: Hãy đi khắp các chi-phái Y‑sơ-ra-ên, từ Đan cho đến Bê-e-Sê-ba tu-bộ dân-sự, để cho ta biết số dân Y‑sơ-ra-ên là bao nhiêu.
Giô-áp đáp cùng vua rằng: Nguyện Giê-hô-va Đức Chúa Trời của vua làm cho dân-sự vua ngày nay được còn thêm gấp bằng trăm, và nguyện mắt vua-chúa tôi thấy sự gia-thêm ấy! Nhưng cớ sao vua-chúa tôi vui lòng về một việc như vậy?
Dầu vậy mặc lòng, lời của vua mạnh hơn sự chống-trả của Giô-áp và các quan-tướng. Vậy, Giô-áp và các quan-tướng ở trước mặt vua, đều đi ra đặng tu-bộ dân Y‑sơ-ra-ên.
Sau khi qua sông Giô-đanh rồi, chúng hạ trại tại A‑rô‑e, về phía hữu thành ở giữa trũng Gát; rồi hạ trại tại Gia-ê-xe.
Từ đó họ đi vào trong xứ Ga-la-át, về hướng xứ thấp của Hốt-si. Kế đó, họ đến Đan-Gia-an và miền chung-quanh Si-đôn.
Họ cũng đi đến thành-lũy xứ Ty-rơ, vào các thành dân Hê-vít và dân Ca-na-an, rồi họ giáp đến Bê-e-Sê-ba tại miền nam Giu-đa.
Như vậy, họ đi khắp xứ và trở về Giê-ru-sa-lem trong chín tháng và hai mươi ngày.
Giô-áp bèn trao cho vua cái sổ trọn sự tu-bộ dân-sự: Trong Y‑sơ-ra-ên có tám trăm ngàn người lính chiến, có tài cầm gươm được, và trong Giu-đa năm trăm ngàn người.
Sau khi tu-bộ dân-sự rồi, Đa-vít bị lương-tâm cắn-rứt, bèn cầu Đức Giê-hô-va rằng: Tôi làm như vậy, thật là đã phạm tội rất nặng. Vậy, bây giờ Đức Giê-hô-va ôi! Xin hãy cất tội-lỗi của kẻ tôi-tớ Ngài đã phạm; vì tôi có làm cách ngu-dại quá.
Sáng ngày mai, khi Đa-vít dậy, có lời của Đức Giê-hô-va phán cùng tiên-tri Gát, là người tiên-kiến của Đa-vít, rằng:
Hãy đi nói với Đa-vít: Đức Giê-hô-va phán như vầy: Ta có ba điều định cho ngươi; trong ba điều đó, hãy chọn một, rồi ta sẽ lấy nó mà phạt ngươi.
Gát đi đến cùng Đa-vít, thuật các lời đó cho người, mà rằng: Vua muốn chọn điều nào? Hoặc bảy năm đói-kém trong nước vua, hoặc trong ba tháng vua phải chạy trốn khỏi trước mặt kẻ thù-nghịch đuổi theo vua, hoặc ba ngày dịch-hạch trong nước vua? Bây giờ, hãy suy-nghĩ và xem điều tôi phải thưa lại cùng Đấng đã sai tôi.
Đa-vít bèn đáp cùng Gát rằng: Sự khốn-khổ tôi lớn thay! Thế thì, nguyện tôi sa vào tay của Đức Giê-hô-va, vì những sự thương-xót của Ngài là lớn lắm; nhưng chớ cho tôi sa vào tay của loài người ta.
Vậy, Đức Giê-hô-va khiến dịch-hạch phá hại trong dân Y‑sơ-ra-ên, từ buổi sớm mai cho đến thì-giờ Ngài đã nhứt-định. Trong dân-sự, từ Đan đến Bê-e-Sê-ba, chết bảy vạn người.
Thiên-sứ giơ tay ra trên Giê-ru-sa-lem đặng hại nó; song Đức Giê-hô-va hối-hận về tai-họa ấy, bèn phán cùng thiên-sứ hành-hại dân-sự rằng: Thôi! Bây giờ hãy rút tay ngươi lại. Bấy giờ, thiên-sứ của Đức Giê-hô-va ở gần sân đạp lúa của A‑rau-na, người Giê-bu-sít.
Đa-vít thấy thiên-sứ hành-hại dân-sự, bèn thưa với Đức Giê-hô-va như vầy: Ấy chính tôi đã phạm tội, tôi là kẻ có tội; còn các con chiên kia có làm chi?… Nguyện tay Chúa chỉ hành-hại tôi và nhà của cha tôi!
Ngày đó, Gát đến tìm Đa-vít, và nói rằng: Hãy đi lên, lập một bàn-thờ cho Đức Giê-hô-va tại nơi sân đạp lúa của A‑rau-na, người Giê-bu-sít.
Vậy, Đa-vít theo lời của Gát, đi lên y như Đức Giê-hô-va đã phán dặn người.
A‑rau-na ngước mắt lên, thấy vua và các tôi-tớ người đi tới trước mặt mình, liền đi ra và sấp mình xuống đất trước mặt vua.
Đoạn, A‑rau-na nói: Cớ chi vua-chúa tôi đến nhà kẻ tôi-tớ vua? Đa-vít đáp: Ấy đặng mua sân đạp lúa ngươi, và xây tại đó một cái bàn-thờ cho Đức Giê-hô-va, để ngừng tai-họa hành-hại dân-sự.
A‑rau-na tâu với Đa-vít rằng: Xin vua-chúa tôi hãy dâng làm của-lễ điều gì vua lấy làm tốt-lành: Nầy những bò dùng làm của-lễ thiêu; cộ và ách bò dùng làm củi để đốt của tế-lễ.
Ôi vua! Mọi điều đó A‑rau-na xin dâng cho vua. A‑rau-na tiếp: Nguyện Giê-hô-va Đức Chúa Trời của vua tiếp-nhận vua!
Vua đáp cùng A‑rau-na rằng: Không, không được; ta muốn mua hết của ngươi, cứ theo giá bạc. Ta không muốn dâng cho Giê-hô-va Đức Chúa Trời ta những của-lễ thiêu không đáng giá chi. Vậy, Đa-vít mua sân đạp lúa và bò giá năm mươi siếc-lơ bạc.
Người lập tại đó một bàn-thờ cho Đức Giê-hô-va, và dâng của-lễ thiêu cùng của-lễ thù-ân. Thế thì, Đức Giê-hô-va động lòng thương Y‑sơ-ra-ên, và tai-họa trong xứ bèn ngừng lại.