Đa-vít vừa trèo qua khỏi chót núi, thì Xíp-ba, tôi-tớ của Mê-phi-bô-sết, đến đón vua với hai con lừa mang bành chở hai trăm ổ bánh, một trăm cái bánh nhỏ bằng trái nho, một trăm cái bánh nhỏ bằng trái vả, và một bầu rượu nho.
Vua hỏi Xíp-ba rằng: Ngươi có ý dùng điều đó làm chi? Xíp-ba thưa rằng: Hai con lừa dùng làm vật cỡi cho nhà vua; bánh và trái nho dùng làm đồ-ăn cho các người trai-trẻ, còn rượu để dùng cho những kẻ mệt-nhọc trong đồng vắng uống.
Vua hỏi: Vậy, con trai của chủ ngươi ở đâu? Xíp-ba thưa: Người ở lại Giê-ru-sa-lem, vì nói rằng: Ngày nay nhà Y‑sơ-ra-ên sẽ trả nước của cha ta lại cho ta.
Vua bèn nói cùng Xíp-ba rằng: Thế thì, mọi vật thuộc về Mê-phi-bô-sết đều nên của ngươi. Xíp-ba tiếp: Nầy tôi phục dưới chân vua. Vua ôi, ước gì tôi được ơn trước mặt vua-chúa tôi!
Vua Đa-vít vừa đến Ba-hu-rim, thấy ở đó đi ra một người về dòng-dõi nhà Sau-lơ, tên là Si-mê‑i, con trai của Ghê-ra. Người vừa đi tới, vừa rủa-sả,
ném đá vào Đa-vít và các tôi-tớ của vua: cả dân-sự và các dõng-sĩ đều vây-phủ vua bên hữu và bên tả.
Si-mê‑i rủa-sả Đa-vít như lời nầy: Ớ người huyết, người gian-tà kia! Hãy đi nà, hãy đi nà!
Người đã tự làm vua thay vì Sau-lơ, nên bây giờ Đức Giê-hô-va khiến những huyết của nhà người đổ lại trên ngươi; Ngài sẽ phó nước vào tay Áp-sa-lôm, con trai ngươi; và kìa, chính ngươi bị hoạn-nạn, bởi vì ngươi là một người huyết.
Bấy giờ, A‑bi-sai, con trai của Xê-ru-gia, tâu với vua rằng: Cớ sao con chó chết kia dám mắng vua-chúa tôi? Hãy để tôi đi chém đầu nó.
Nhưng vua đáp rằng: Hỡi các con trai Xê-ru-gia, ta có can-hệ gì với các ngươi? Hãy để Si-mê‑i rủa-sả. Ấy là Đức Giê-hô-va đã phán cùng người rằng: Hãy rủa-sả Đa-vít. Vậy ai dám nói cùng người rằng: Cớ sao ngươi làm như vậy?
Đoạn, Đa-vít nói với A‑bi-sai và các tôi-tớ mình rằng: Kìa, con ruột ta, là kẻ do lòng ta sanh ra, còn muốn hại mạng sống ta thay; phương chi người Bên-gia-min nầy! Hãy để cho nó làm, để nó rủa-sả, vì Đức Giê-hô-va đã phán dặn nó làm vậy.
Có lẽ Đức Giê-hô-va sẽ đoái-xem sự hoạn-nạn ta, lấy phước trả lại thế cho sự rủa-sả mà ta bị ngày nay.
Đa-vít và các tôi-tớ người cứ đi; còn Si-mê‑i đi theo hông núi, đối ngang Đa-vít. Người vừa đi vừa rủa-sả Đa-vít, ném đá người, và hất bụi lên.
Như vậy, vua và cả dân-chúng theo vua đều mệt-nhọc, đi đến một nơi, và nghỉ khỏe tại đó.
Áp-sa-lôm và hết thảy người Y‑sơ-ra-ên đều đã vào Giê-ru-sa-lem rồi, và A‑hi-tô-phe theo người.
Khi Hu-sai, người Ạt-kít, bạn-hữu của Đa-vít, đến bên Áp-sa-lôm, thì nói rằng: Vua vạn-tuế! Vua vạn-tuế!
Áp-sa-lôm nói với Hu-sai rằng: Ấy có phải là sự nhân-từ mà người dùng đãi bạn ngươi ư? Sao ngươi không đi theo bạn ngươi?
Hu-sai đáp cùng Áp-sa-lôm rằng: Không tôi sẽ thuộc về ai là người được Đức Giê-hô-va lựa-chọn, được dân-sự nầy và cả dân Y‑sơ-ra-ên lựa-chọn; tôi sẽ ở cùng người đó.
Vả lại, ai là người tôi sẽ phục-sự? Há chẳng phải con trai của vua ư? Tôi sẽ làm tôi-tớ ông như đã làm tôi-tớ của thân-phụ ông vậy.
Áp-sa-lôm bèn nói cùng A‑hi-tô-phe rằng: Hai ngươi hãy mưu cùng nhau đặng định điều chúng ta phải làm.
A‑hi-tô-phe đáp cùng Áp-sa-lôm rằng: Hãy đi đến cùng các cung-phi của thân-phụ ông đã để lại đặng giữ đền. Khi cả Y‑sơ-ra-ên hay rằng ông đã sỉ-nhục thân-phụ ông như vậy, thì hết thảy những người ở cùng ông lại sẽ càng mạnh-mẽ hơn.
Vậy, người ta che cho Áp-sa-lôm một cái trại ở trên sân nóc đền; rồi trước mặt cả Y‑sơ-ra-ên, Áp-sa-lôm đi đến cùng các cung-phi của cha mình.
Vả, trong lúc đó, người ta coi mưu của A‑hi-tô-phe như lời phán của chính Đức Chúa Trời. Giá-trị các mưu của A‑hi-tô-phe, hoặc đối cùng Đa-vít, hoặc đối cùng Áp-sa-lôm, đều là như vậy.