Sau khi Sau-lơ thác, và Đa-vít đã thắng dân A‑ma-léc trở về rồi, thì ở Xiếc-lác hai ngày.
Ngày thứ ba, xảy có một người ở dinh Sau-lơ trở về, quần-áo rách-rưới, đầu đóng bụi, đến trước mặt Đa-vít, sấp mình xuống đất mà lạy.
Đa-vít hỏi người rằng: Người ở đâu đến? Thưa rằng: Tôi ở trại-quân Y‑sơ-ra-ên thoát khỏi.
Đa-vít nói: Vậy, việc xảy ra sao? Hãy thuật cho ta. Người thưa: Dân-sự đã trốn khỏi chiến-trường, và có nhiều người trong họ bị ngã chết; Sau-lơ và Giô-na-than, con trai người, cũng đều chết nữa.
Đa-vít hỏi người trai-trẻ đem tin ấy rằng: Làm sao ngươi biết Sau-lơ và con trai người đã chết?
Người trai-trẻ đem tin ấy thưa rằng: tình-cờ tôi đi qua núi Ghinh-bô‑a, thấy Sau-lơ nương trên cây giáo mình. Xe và lính-kị theo gần kịp người.
Người xây lại thấy tôi và gọi tôi. Tôi thưa rằng: Có tôi đây.
Người nói cùng tôi rằng: Ngươi là ai? Tôi thưa: Tôi là dân A‑ma-léc.
Người bèn tiếp: Hãy lại gần giết ta đi, vì ta bị xây-xẩm, nhưng hãy còn sống.
Vậy, tôi đến gần và giết người đi, vì tôi biết người bại-trận, không còn sống được. Đoạn, tôi lấy mão triều-thiên trên đầu người và vòng vàng nơi cánh tay người, mà đem về đây cho chúa tôi.
Đa-vít bèn xé quần-áo mình; hết thảy những người đi theo cũng đều làm như vậy.
Kế ấy chúng để tang, khóc-lóc, và nhịn đói cho đến chiều tối vì Sau-lơ, vì Giô-na-than, con trai người, vì dân-sự của Đức Giê-hô-va, và vì nhà Y‑sơ-ra-ên, bởi chúng đã bị gươm ngã chết.
Đa-vít hỏi người trai-trẻ đem tin nầy rằng: Ngươi ở đâu đến? Người thưa rằng: Tôi là con trai của một người ngoại-bang, tức con của một người A‑ma-léc.
Đa-vít nói rằng: Cớ sao ngươi không sợ giơ tay lên giết kẻ chịu xức dầu của Đức Giê-hô-va?
Huyết ngươi đổ lại trên đầu ngươi! Miệng ngươi đã làm chứng về ngươi, vì ngươi đã nói rằng: Chính tôi đã giết đấng chịu xức dầu của Đức Giê-hô-va. Đoạn, Đa-vít gọi một người trai-trẻ mà nói rằng: Hãy lại gần, xông đánh hắn! Người ấy đánh hắn, và hắn chết.