Bấy giờ, Giô-sép không còn thể nào cầm lòng cho đậu được trước mặt các người hầu chung-quanh, bèn la lên rằng: Hãy đuổi họ ra hết thảy! Khi Giô-sép tỏ thật cùng các anh em mình, thì không có một người nào khác ở tại đó hết.
Người cất tiếng lên khóc; dân Ê‑díp-tô nghe và nhà Pha-ra-ôn nghe nữa.
Giô-sép nói cùng anh em rằng: Tôi là Giô-sép. Cha tôi còn sống chăng? Nhưng trước mặt người các anh em bối-rối, chẳng đáp lời được.
Người lại nói rằng: Các anh em hãy lại gần tôi. Họ bèn lại gần. Người nói: Tôi là Giô-sép, em mà các anh đã bán đặng bị dẫn qua xứ Ê‑díp-tô.
Bây giờ, đừng sầu-não và cũng đừng tiếc chi về điều các anh đã bán tôi đặng bị dẫn đến xứ nầy; vì để giữ-gìn sự sống các anh, nên Đức Chúa Trời đã sai tôi đến đây trước các anh.
Kìa, hai năm rồi trong xứ đã bị đói-kém, và còn năm năm nữa sẽ không có cày-cấy chi, gặt-hái chi được hết.
Đức Chúa Trời sai tôi đến đây trước, đặng làm cho các anh còn nối dòng trên mặt đất, và nương một sự giải-cứu lớn đặng giữ-gìn sự sống cho anh em.
Không, chẳng phải các anh sai tôi đến đây đâu, ấy là Đức Chúa Trời; Ngài dường đặt tôi làm cha Pha-ra-ôn, cai-quản cả nhà người, và trị khắp xứ Ê‑díp-tô.
Các anh hãy mau mau trở về cha tôi đi, và nói với người rằng: Giô-sép, con của cha, có nói như vầy: Đức Chúa Trời đã đặt tôi làm chúa cả xứ Ê‑díp-tô, cha hãy xuống với tôi; xin đừng chậm-trễ,
cha, các con, các cháu, các chiên, bò cùng tài-vật của cha sẽ ở tại xứ Gô-sen gần tôi đây.
Ở đó tôi sẽ nuôi cha, (vì còn năm năm đói-kém nữa), e khi cha, người nhà cha, và hết thảy loài vật của cha phải bị ách mà hao-mòn.
Nầy, các anh và Bên-gia-min, em tôi, đã thấy tận mắt rằng chính miệng tôi đã nói chuyện cùng các anh em đó.
Vậy, hãy thuật lại các điều vinh-hiển của tôi tại xứ Ê‑díp-tô, cùng mọi việc mà anh em đã thấy cho cha nghe, và hãy mau mau dời cha xuống đây.
Đoạn, người ôm lấy cổ Bên-gia-min, em mình, mà khóc; Bên-gia-min cũng ôm cổ người mà khóc.
Người cũng ôm các anh mình mà khóc. Đoạn, anh em nói chuyện cùng người.
Lập-tức, tiếng đồn đến nhà Pha-ra-ôn rằng: Anh em Giô-sép đã đến. Pha-ra-ôn và quần-thần nghe lấy làm đẹp dạ.
Pha-ra-ôn bèn phán cùng Giô-sép rằng: Hãy dặn các anh em ngươi rằng: Hãy chở đồ lên lừa, đi trở về xứ Ca-na-an,
rước cha và người nhà của các ngươi xuống ở cùng ta. Ta sẽ nhượng cho vật tốt nhứt trong xứ Ê‑díp-tô, và các ngươi sẽ hưởng màu-mỡ của đất.
Còn ta dặn ngươi hãy nói lại cùng họ như vầy: Hãy đem xe-cộ từ xứ Ê‑díp-tô về cho con nhỏ và vợ mình, cùng dời cha các ngươi xuống đây.
Đừng tiếc tài-vật mình, vì vật tốt nhứt của xứ Ê‑díp-tô sẽ về phần các ngươi.
Các con trai của Y‑sơ-ra-ên làm y như lời; Giô-sép vâng mạng Pha-ra-ôn, đưa những xe-cộ cho anh em mình và lương-thực dùng trong lúc đi đường.
Người cũng đưa áo-xống mặc đổi thay cho mỗi người, còn Bên-gia-min, người cho trăm miếng bạc cùng năm bộ áo-xống.
Người cũng sai đem về cho cha mình mười con lừa chở các vật quí nhứt trong xứ Ê‑díp-tô, mười con lừa cái chở lúa, bánh, và lương-thực để dành dùng trong khi cha đi đường.
Vậy, Giô-sép đưa anh em mình lên đường. Lại dặn họ rằng: Xin anh em đừng cãi-lẫy nhau dọc đường.
Các anh em ở Ê‑díp-tô trở lên và đến xứ Ca-na-an, nơi Gia-cốp, cha mình,
thuật lại lời nầy mà rằng: Giô-sép hãy còn sống; lại ấy là người đương cai-trị cả xứ Ê‑díp-tô. Nhưng lòng Gia-cốp vẫn vô-tình, vì người không tin lời họ nói.
Anh em thuật lại cho người nghe hết mọi lời của Giô-sép đã nói; Gia-cốp vừa thấy các xe-cộ của Giô-sép sai đem về đặng rước mình, thì tâm-thần người tỉnh lại,
bèn nói rằng: Thôi, biết rồi; Giô-sép, con trai ta, hãy còn sống; ta sẽ đi thăm nó trước khi ta qua đời.