A‑đam ăn‑ở với Ê‑va, là vợ mình; người thọ-thai sanh Ca-in và nói rằng: Nhờ Đức Giê-hô-va giúp-đỡ, tôi mới sanh được một người.
Ê‑va lại sanh em Ca-in, là A‑bên; A‑bên làm nghề chăn chiên, còn Ca-in thì nghề làm ruộng.
Vả, cách ít lâu, Ca-in dùng thổ-sản làm của-lễ dâng cho Đức Giê-hô-va.
A‑bên cũng dâng chiên đầu lòng trong bầy mình cùng mỡ nó. Đức Giê-hô-va đoái xem A‑bên và nhận lễ-vật của người;
nhưng chẳng đoái đến Ca-in và cũng chẳng nhận lễ-vật của người; cho nên Ca-in giận lắm mà gằm nét mặt.
Đức Giê-hô-va phán hỏi Ca-in rằng: Cớ sao ngươi giận, và cớ sao nét mặt ngươi gằm xuống?
Nếu ngươi làm lành, há chẳng ngước mặt lên sao? Còn như chẳng làm lành, thì tội-lỗi rình đợi trước cửa, thèm ngươi lắm; nhưng ngươi phải quản-trị nó.
Ca-in thuật lại cùng A‑bên là em mình. Vả, khi hai người đương ở ngoài đồng, thì Ca-in xông đến A‑bên là em mình, và giết đi.
Đức Giê-hô-va hỏi Ca-in rằng: A‑bên, em ngươi, ở đâu? Thưa rằng: Tôi không biết; tôi là người giữ em tôi sao?
Đức Giê-hô-va hỏi: Ngươi đã làm điều chi vậy? Tiếng của máu em ngươi từ dưới đất kêu thấu đến ta.
Bây giờ, ngươi sẽ bị đất rủa-sả, là đất đã hả miệng chịu hút máu của em ngươi bởi chính tay ngươi làm đổ ra.
Khi ngươi trồng-tỉa, đất chẳng sanh hoa-lợi cho ngươi nữa; ngươi sẽ lưu-lạc và trốn-tránh trên mặt đất.
Ca-in thưa cùng Đức Giê-hô-va rằng: Sự hình-phạt tôi nặng quá mang không nổi.
Nầy, ngày nay, Chúa đã đuổi tôi ra khỏi đất nầy, tôi sẽ lánh mặt Chúa, sẽ đi lưu-lạc trốn-tránh trên đất; rồi, xảy có ai gặp tôi, họ sẽ giết đi.
Đức Giê-hô-va phán rằng: Bởi cớ ấy, nếu ai giết Ca-in, thì sẽ bị báo thù bảy lần. Đức Giê-hô-va bèn đánh dấu trên mình Ca-in, hầu cho ai gặp Ca-in thì chẳng giết.
Ca-in bèn lui ra khỏi mặt Đức Giê-hô-va, và ở tại xứ Nốt, về phía đông của Ê‑đen.
Đoạn, Ca-in ăn‑ở cùng vợ mình, nàng thọ-thai và sanh được Hê-nóc; Ca-in xây một cái thành đặt tên là Hê-nóc, tùy theo tên con trai mình.
Lê-méc cưới hai vợ; một người tên là A‑đa, một người tên là Si-la.
A‑đa sanh Gia-banh; Gia-banh là tổ-phụ của các dân ở trại và nuôi bầy súc-vật.
Em người là Giu-banh, tổ-phụ của những kẻ đánh đàn và thổi sáo.
Còn Si-la cũng sanh Tu-banh-Ca-in, là người rèn đủ thứ khí-giới bén bằng đồng và bằng sắt. Em gái của Tu-banh-Ca-in là Na-a-ma.
Lê-méc bèn nói với hai vợ mình rằng: Hỡi A‑đa và Si-la! hãy nghe tiếng ta; Nầy, vợ Lê-méc hãy lắng tai nghe lời ta: Ừ! Ta đã giết một người, vì làm thương ta, Và một người trẻ, vì đánh sưng bầm ta.
Nếu Ca-in được bảy lần báo thù, Lê-méc sẽ được bảy mươi bảy lần báo oán.
A‑đam còn ăn‑ở với vợ mình; người sanh được một con trai đặt tên là Sết; vì vợ rằng: Đức Chúa Trời đã cho tôi một con trai khác thế cho A‑bên mà đã bị Ca-in giết rồi.
Sết cũng sanh được một con trai, đặt tên là Ê‑nót. Từ đây, người ta bắt đầu cầu-khẩn danh Đức Giê-hô-va.