Trong lúc đó, Giu-đa lìa xa các anh em mình, đến ở cùng một người A‑đu-lam, tên là Hi-ra.
Tại đó, Giu-đa thấy con gái của một người Ca-na-an, tên là Su‑a, bèn cưới làm vợ, và ăn ở cùng nàng.
Nàng thọ-thai, sanh được một con trai, đặt tên là Ê‑rơ.
Nàng thọ-thai nữa, sanh được một con trai, đặt tên là Ô‑nan;
lại sanh thêm một con trai, đặt tên là Sê-la. Vả, lúc vợ sanh-sản, thì Giu-đa ngụ tại Kê-xíp.
Giu-đa cưới cho Ê‑rơ, con trưởng-nam, một người vợ, tên là Ta-ma.
Nhưng Ê‑rơ độc-ác trước mặt Đức Giê-hô-va, nên Ngài giết người đi.
Giu-đa bèn biểu Ô‑nan rằng: Con hãy lại gần vợ anh con, kết bạn cùng nàng như em chồng, đặng nối dòng-dõi cho anh.
Ô‑nan biết rằng dòng-dõi nầy sẽ chẳng thuộc về mình, nên đương khi đến cùng nàng, thì làm rơi rớt xuống đất, để đừng sanh dòng-dõi cho anh.
Nhưng điều người làm vậy không đẹp lòng Đức Giê-hô-va, nên Ngài cũng giết người luôn đi.
Đoạn, Giu-đa biểu Ta-ma, dâu mình, rằng: Hãy về ở góa bên nhà cha con, cho đến chừng nào Sê-la, con trai cha, sẽ trở nên khôn-lớn. Vì người nói rằng: Chúng ta hãy coi chừng, e khi nó cũng chết như hai anh nó chăng. Ta-ma bèn đi về ở nhà cha mình.
Ngày qua tháng lại, con gái của Su‑a, vợ Giu-đa, qua đời. Khi đã nguôi lòng, thì Giu-đa đi cùng bạn là Hi-ra, người A‑đu-lam, lên đến nơi mấy thợ hớt lông chiên mình, tại Thim-na.
Người ta cho nàng Ta-ma hay điều đó mà rằng: Nầy, ông gia ngươi đi lên Thim-na đặng hớt lông chiên.
Nàng bèn cởi áo góa-bụa mình ra lấy lúp che mặt, và bao-phủ mình lại, rồi ngồi trước cửa thành Ê‑na-im, bên con đường đi về Thim-na; làm vậy là vì nàng đã thấy Sê-la khôn-lớn rồi, nhưng họ không gả mình cho chàng làm vợ.
Giu-đa thấy nàng, cho là một kỵ-nữ, vì nàng che mặt,
bèn lại gần mà nói rằng: Hãy cho ta đến cùng nàng; vì cớ người không biết nàng là dâu mình. Nàng đáp rằng: Người sẽ cho tôi món chi đặng đi đến cùng tôi?
Đáp rằng: Ta sẽ gởi cho nàng một con dê con của bầy ta. Nàng hỏi: Người sẽ cho tôi một của chi làm tin, cho đến chừng nào sẽ gởi con dê?
Đáp rằng: Ta sẽ cho nàng của chi làm tin bây giờ? Nàng đáp: Con dấu, dây và cây gậy của người đương cầm nơi tay. Người liền cho, đi lại cùng nàng; nàng thọ-thai vì người vậy. Đoạn, nàng đứng dậy mà đi,
cởi lúp ra và mặc quần áo góa-bụa lại.
Giu-đa cậy bạn A‑đu-lam mình đem cho con dê con đặng chuộc mấy vật tin nơi tay người đàn-bà nầy: Nhưng tìm nàng chẳng thấy.
Bạn bèn hỏi dân tại nơi nàng ở rằng: Người kỵ-nữ khi trước ở ngoài đường nơi cửa thành Ê‑na-im đâu rồi? Họ đáp rằng: Ở đây chẳng có một kỵ-nữ nào hết.
Bạn bèn trở về Giu-đa mà rằng: Tôi kiếm nàng không đặng; và dân nơi đó có nói: Ở đây chẳng có một kỵ-nữ nào.
Giu-đa rằng: Nầy, tôi đã gởi dê con đến, mà bạn tìm chẳng thấy nàng; vậy, để cho nàng giữ lấy của tin đó, chẳng nên gây điều nhơ-nhuốc cho chúng ta.
Cách chừng ba tháng sau, người ta có học lại cùng Giu-đa rằng: Ta-ma, dâu ngươi, đã làm kỵ-nữ, và vì nông-nỗi đó, nàng đã hoang-thai. Giu-đa đáp: Hãy đem nó ra thiêu đi.
Đương khi người ta đem nàng ra, thì nàng sai đến nói cùng ông gia rằng: Xin cha hãy nhìn lại con dấu, dây và gậy nầy là của ai. Tôi thọ-thai do nơi người mà có các vật nầy.
Giu-đa nhìn biết mấy món đó, bèn nói rằng: Nàng phải hơn ta, vì ta không đưa Sê-la, con trai ta, cho nàng. Đoạn, người không ăn ở cùng nàng nữa.
Đến kỳ sanh-nở, nầy trong bụng nàng có thai đôi.
Đương lúc sanh-nở, một trong hai đứa đưa tay ra trước; bà mụ bắt lấy tay buộc một sợi chỉ điều, và nói rằng: Đứa nầy ra trước.
Nhưng nó rút tay vào, thì đây, anh nó lại ra. Bà mụ nói rằng: Mầy tông rách dường nầy! Họ đặt tên là Phê-rết.
Kế em nó ra sau, là đứa nơi tay có sợi chỉ điều, và họ đặt tên là Sê-rách.