Gia-cốp cứ đi đường, có thiên-sứ Đức Chúa Trời gặp người.
Khi Gia-cốp thấy các vị nầy, nói rằng: Ấy là trại-quân của Đức Chúa Trời! Nên người đặt tên chỗ đó là Ma-ha-na-im.
Gia-cốp sai sứ-giả đến trước cùng Ê‑sau, anh mình, ở trong xứ Sê-i-rơ thuộc về địa-phận Ê‑đôm;
người bèn dặn rằng: Các ngươi hãy thưa cùng Ê‑sau, chúa ta như vầy: Gia-cốp, kẻ tôi-tớ chúa, có nói như vầy rằng: Tôi đã ở ngụ tại nhà La-ban đến ngày nay;
có bò, lừa, chiên, tôi trai, tớ gái; vậy, xin sai đi nói cho chúa hay trước, hầu cho nhờ được ơn trước mặt chúa tôi.
Các sứ-giả trở về nói cùng Gia-cốp rằng: Chúng tôi đã đi đến Ê‑sau, anh của chủ; nầy, người đương đem bốn trăm người đến để rước chủ.
Gia-cốp rất sợ-hãi và sầu-não, bèn chia các dân đi theo, cùng các bầy chiên, bò, lạc-đà ra làm hai đội, mà rằng:
Nếu Ê‑sau đến hãm đánh một trong hai đội, thì đội còn lại sẽ thoát được.
Đoạn, Gia-cốp cầu rằng: Hỡi Đức Chúa Trời của tổ-phụ Áp-ra-ham tôi! Đức Chúa Trời của cha Y‑sác tôi, tức là Đức Giê-hô-va! Ngài có phán dạy tôi rằng: Hãy trở về xứ ngươi và nơi bà-con ngươi, rồi ta sẽ làm ơn cho ngươi!
Tôi lấy làm hèn-mọn không đáng chịu các ân-huệ và các điều thành-thực mà Ngài đã làm cho kẻ tôi-tớ Ngài; vì lúc trước khi qua sông Giô-đanh chỉ có cây gậy tôi, mà ngày nay tôi lại trở nên hai đội quân nầy.
Vậy, cầu xin Đức Chúa Trời giải-cứu tôi khỏi tay Ê‑sau, anh tôi, vì e người đến đánh tôi và đánh luôn mẹ với con nữa.
Vả, Ngài có nói rằng: Quả thật vậy, ta sẽ làm ơn cho ngươi, và làm cho dòng-dõi ngươi đông như cát bãi biển, người ta sẽ không biết sao đếm được, vì đông-đúc quá.
Người ở ban đêm tại đó, lấy các vật hiện có trong tay để làm một của-lễ dâng cho Ê‑sau, anh mình,
là hai trăm dê cái và hai chục dê đực; hai trăm chiên cái và hai chục chiên đực;
ba chục lạc-đà cái có con đương bú, bốn chục bò cái và mười bò đực; hai chục lừa cái và mười lừa con.
Rồi, giao mỗi bầy riêng ra nơi tay đầy-tớ mình và dặn rằng: Các ngươi hãy đi trước ta và dẫn bầy nầy cách một khoảng đến bầy kia.
Người dặn tên dẫn bầy đi trước hết như vầy: Khi Ê‑sau, anh ta, gặp và hỏi ngươi rằng: Ngươi ở với ai, đi đâu, và bầy súc-vật trước mặt ngươi đó thuộc về ai?
thì hãy thưa rằng: Của Gia-cốp, kẻ tôi-tớ chúa; ấy là một lễ gởi dâng cho Ê‑sau, chúa tôi; và nầy, chánh mình người đương theo sau.
Gia-cốp cũng dặn y lời cho tên dẫn bầy thứ nhì, thứ ba và hết thảy người theo coi chừng các bầy, và lại nói: Khi gặp Ê‑sau, các ngươi hãy nhớ lời đó,
và nói như vầy: Nầy, Gia-cốp, kẻ tôi-tớ chúa, đương theo sau chúng tôi. ---_Vì người thầm nghĩ rằng: Mình đem lễ nầy dâng trước cho Ê‑sau nguôi giận đã, rồi mình sẽ giáp mặt sau; có lẽ người tiếp-rước mình một cách thuận-hiệp đó._---
Vậy, lễ nầy đem đi trước, còn người, đêm đó ở lại trại.
Ban đêm, người thức dậy, dẫn hai vợ, hai tên đòi và mười một đứa con mình đi qua rạch Gia-bốc.
Người đem họ qua rạch, và hết thảy của-cải mình qua nữa.
Vả, một mình Gia-cốp ở lại; thì có một người vật-lộn với mình đến rạng đông.
Khi người đó thấy mình không thắng nổi, bèn đánh vào xương hông Gia-cốp; xương hông liền trặc trong khi vật-lộn.
Người đó bèn nói: Trời đã rạng đông rồi; thôi, để cho ta đi; nhưng Gia-cốp đáp rằng: Tôi chẳng cho người đi đâu, nếu người không ban phước cho tôi.
Người đó hỏi: Tên ngươi là chi? Đáp rằng: Tên tôi là Gia-cốp.
Người lại nói: Tên ngươi sẽ chẳng là Gia-cốp nữa, nhưng tên là Y‑sơ-ra-ên, vì ngươi đã có vật-lộn cùng Đức Chúa Trời và người ta; ngươi đều được thắng.
Gia-cốp hỏi: Xin cho tôi biết tên người. Đáp rằng: Làm sao ngươi hỏi tên ta? Rồi người nầy ban phước cho Gia-cốp tại đó.
Gia-cốp đặt tên chỗ đó là Phê-ni-ên, vì nói rằng: Tôi đã thấy Đức Chúa Trời đối mặt cùng tôi và linh-hồn tôi được giải-cứu.
Khi qua nơi Phê-ni-ên, thấy mặt trời mọc rồi; và người đi giẹo cẳng.
Bởi cớ đó, cho đến ngày nay dân Y‑sơ-ra-ên chẳng bao giờ ăn gân bắp vế của lối xương hông; vì người đó có đánh vào xương hông Gia-cốp, nơi gân của bắp vế.